“Lời này đáng lẽ phải là chúng tôi nói mới đúng”, Triệu Đại Phi không giấu được vẻ nghi hoặc, “Chẳng phải anh cũng thi đậu đại học sao, không đi học à?”
Vu Quảng Bình bình thản lắc đầu, như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
Chứ phải trước kia thì chắc chắn Triệu Đại Phi đã ăn ngay một cú lườm khinh bỉ cùng lời đốp chát kiểu: “Liên quan gì tới mấy người, cái đồ nhiều chuyện!”
Còn giờ đây, Vu Quảng Bình chững chạc và bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi đi học có nửa năm rồi nghỉ luôn. Vốn cứ tưởng đó là đại nạn, cuộc đời chấm hết không ngóc đầu lên được, nhưng tôi vẫn luôn nhớ kỹ quẻ bói mà Văn thanh niên trí thức đã xem cho mình trước khi rời nông thôn về thành phố, “kiếp này tôi có một cái đại vận”. Thế là tôi cứ bám vào lời nói đó để kiên trì. Ai ngờ không lâu sau, quốc gia cho phép kinh doanh hộ cá thể, tôi đánh liều nhảy vào, kết quả thành công thật.”
Nói về thành công của bản thân nhưng Vu Quảng Bình lại rất mực thản nhiên
“Sau đó tôi gặp gỡ và nên duyên cùng Hoàng Anh. Đừng nhìn chúng tôi ít tuổi mà xem thường, tình cảm vợ chồng tôi cũng thắm thiết không kém Văn thanh niên trí thức và cô Điền đâu.”
Văn Trạch Tài nhướng mày bật cười trước cái vẻ khoe khoang tình yêu kiểu con nít của Vu Quảng Bình: “Ừ, cái này tôi tin. Hai người đúng là trời sinh một cặp.”
Nghe vậy, Vu Quảng Bình càng cao hứng tợn. Anh nhiệt tình rót thêm trà cho ba vị khách: “Đợi chút nữa mời mọi người nếm thử tài nghệ nấu nướng của bà xã nhà tôi.”
“Được đấy!” Triệu Đại Phi cười tít cả mắt mũi. Gì chứ nhắc đến ăn là cậu chàng hớn hở tưng bừng ngay.
Sau đó, bữa ăn diễn ra rất vui vẻ và thân thiện, đúng kiểu hội ngộ cố nhân.
Cơm nước xong xuôi, hàn huyên tâm sự chuyện cũ đã đủ, Hoàng Anh bắt đầu trình bày vấn đề của mình
“Đây, chính là chỗ này”, vừa nói cô vừa vén ống tay áo lên, chìa cánh tay bên phải ra trước mặt mọi người.
Tới giờ mọi người mới nhìn thấy ở ngay cổ tay phải của cô ấy có một dải lông đen rất đậm, diện tích không lớn nhưng chạy một vòng tròn bao kín ống cổ tay.
Lông mọc không dài, có thể nói là rất ngắn, ngắn hơn cả lông tơ của mấy con cún mới đẻ. Tuy vậy nó lại mọc dày và sẫm màu nên rất dễ lộ. Khó trách thời tiết nắng nóng như vậy mà cô ấy luôn mặc áo dài tay kín mít, hoá ra là để che đi cái này.
Thậm chí ngay cả bây giờ, khi ngồi trước đại sư Hoàng Anh cũng cắn chặt môi khó nói nên lời. Thấy vậy, Vu Quảng Bình khẽ ôm lấy vai vợ tiếp thêm tinh thần.
Hoàng Anh mỉm cười yếu ớt, lấy hết can đảm nói một lèo: “Tôi đã từng dùng nhíp nhổ hết đi nhưng sáng hôm sau nó lại mọc lại, đen hơn, rậm hơn và diện tích lớn hơn. Thậm chí có lần tôi còn cào hẳn lớp da ấy ra, nhưng sáng hôm sau mọi thứ vẫn y như cũ.”
Nhắc lại những ngày tháng đau đớn và tuyệt vọng ấy, Hoàng Anh không nhịn được, bất giác rùng mình một cái.
Vu Quảng Bình liền tiếp lời vợ: “Chúng tôi từng thử qua y học hiện đại, sử dụng phương pháp chiếu tia laser nhưng tất cả đều vô ích. Mỗi lần muốn triệt nó thì ngày hôm sau nó sẽ mọc lại, dày hơn và rộng hơn.”
Quả thực là vô cùng kỳ cục, không một bác sĩ nào lý giải được trường hợp này.
Tần Dũng do dự đóng góp ý kiến: “Anh chị có bao giờ thử theo dõi xem nó mọc thế nào không?”
Vu Quảng Bình cười khổ, gật đầu thú nhận: “Tôi là một người trước nay không bao giờ tin tà ma. Thế nên bữa đó sau khi đám lông quanh cổ tay cô ấy được xử lý hết, tôi quyết định thức nguyên đêm ngồi canh xem nó sẽ mọc lên kiểu gì. Ai dè tôi vừa chớp mắt một cái nó đã mọc lên đen xì rồi. Căn bản không hề có quá trình, đùng một cái là xuất hiện luôn.”
Văn Trạch Tài chưa đưa ra nhận định ngay, anh lấy giấy hoàng cốt tương bao xung quanh cổ tay Hoàng Anh. Độ rộng tờ giấy vừa vặn che hết dải lông ấy.
“Có cảm giác gì không?” Văn Trạch Tài hỏi.
Hoàng Anh lắc đầu: “Không có.”
Văn Trạch Tài tháo tờ giấy ra rồi lấy kim châm, lần lượt ghim vào bốn phía xung quanh ống cổ tay, rồi lại hỏi câu tương tự. Hoàng Anh vẫn lắc đầu như cũ.
Văn Trạch Tài thu lại đồ nghề, ngồi dựa vào ghế, trầm ngâm nói: “Không phải chú, cũng chẳng phải thuật, chuyện này quái lạ thật đấy!”
Nghe thấy vậy, sắc mặt hai vợ chồng Vu Quảng Bình thoắt cái trầm hẳn xuống. Đến cả Văn đại sư còn không biết thì rốt cục nó là cái quỷ quái gì đây?
Nhưng lời tiếp theo của Văn Trạch Tài đã khiến bọn họ dấy lên chút ít hy vọng: “Tuy tôi không rõ nó là gì nhưng tôi có thể khẳng định nó không làm hại đến cô.”
Triệu Đại Phi cũng vuốt vuốt cằm, nheo mắt phát biểu: “Đúng thế, mặc dù hơi xấu xí một tí nhưng nó không ảnh hưởng gì tới sức khoẻ của cô.”
Hoàng Anh cúi đầu nhìn cổ tay mình, thất thần ngẫm nghĩ. Cơ thể cô yếu ớt từ nhỏ, bác sĩ bảo do lúc trong bụng mẹ không hấp thu đủ dinh dưỡng nên thể trạng yếu ớt, dễ bệnh.
Nhưng từ sau khi xuất hiện dải lông bao quanh cổ tay, sức khoẻ cô dần cải thiện, thân thể khoẻ khoắn hẳn lên. Thậm chí lần trước đi khám định kỳ, bác sĩ còn thông báo cô đủ điều kiện mang thai. Cứ tưởng rằng cả đời này không có cơ hội làm mẹ, ngờ đâu niềm vui tới quá bất ngờ, soi rọi quãng thời gian u ám suốt bao năm nay.
Suy nghĩ chốc lát, Văn Trạch Tài liền hỏi: “Có phải cái này xuất hiện sau khi một người nào đó trong nhà cô qua đời phải không?”
Hoàng Anh há hốc miệng: “Đúng…đúng vậy, sau khi mẹ tôi mất hai tháng thì nó đột ngột mọc lên.”
Văn Trạch Tài gật đầu, ra hiệu cho Hoàng Anh đưa tay ra. Sau đó ở trước mắt tất cả mọi người, anh rút phăng cây chuỷ thủ giắt bên hông Tần Dũng, dứt khoát rạch một đường ngay tại cổ tay Hoàng Anh.
Vu Quảng Bình giật thót người, hất văng Văn Trạch Tài sang một bên, hốt hoảng ôm lấy vợ: “Đi…anh đưa em đi…”
Ý là tới bệnh viện cấp cứu.
Tuy nhiên có bị gì đâu mà cấp cứu, cổ tay Hoàng Anh vẫn nguyên vẹn, không rơi một giọt máu.
Văn Trạch Tài tra chuỷ thủ vào vỏ, mỉm cười: “Đúng như những gì tôi nghĩ, dải lông này luôn bảo vệ cô. Nếu tôi đoán không lầm thì nó có liên quan tới người mẹ đã mất của cô.”
Cơ hồ ngay tức khắc, hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống, Hoàng Anh khóc không thành tiếng.
Mất mẹ là mất cả bầu trời, vào thời điểm mẹ nằm xuống, Hoàng Anh cũng cảm thấy không còn luyến tiếc gì cuộc đời này nữa và cô đã chọn cách cắt cổ tay tự vẫn.
Tuy rằng may mắn được cấp cứu kịp thời nhưng từ đó về sau cô luôn sống trong u uất, trầm cảm. Gia đình sợ cô lại nghĩ quẩn làm liều nên suốt mấy tháng ròng luôn cắt cử người canh chừng cô hai tư trên hai tư.
Tất nhiên người ta quan tâm cô như vậy phần nhiều là vì khối tài sản khổng lồ mà bà Hoàng để lại.
Cứ thế Hoàng Anh vật vã trong nỗi đau mất mẹ. Sang tới tháng thứ hai, bỗng nhiên một ngày ngủ dậy cô phát hiện cổ tay mình mọc một dải lông đen.
Là con gái, dù có chán đời đến mấy thì trong tư tưởng vẫn ham đẹp. Thế là cô nhanh chóng di dời sự chú ý lên cổ tay, cuống quýt đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc những mong chữa dứt điểm “căn bệnh” quái lạ này, trả lại cái cổ tay trắng ngần xinh đẹp xưa kia.
Cũng chính vì nguyên nhân đó nên cô không tự giam mình trong phòng nữa, cô chủ động đi khắp nơi, kết giao bạn bè, nâng cao tri thức, tự tìm hiểu về căn bệnh của mình.
Bẵng đi vài năm, Hoàng Anh dần quen với vết đen mà cô cho là khiếm khuyết trên cơ thể mình. Cô không còn ngày ngày đau đáu về nó, không còn một mình gặm nhấm nỗi buồn thương bất tận, cô mạnh dạn bước ra xã hội, mở lòng và đón nhận tình yêu. Song, cô vẫn luôn duy trì một thói quen khó bỏ, mỗi sáng mở mắt, việc đầu tiên cô làm là nhìn xuống cổ tay mình, chiếc cổ tay bên phải có một dải lông đen quấn quanh!
Đối với trường hợp của Hoàng Anh, Văn Trạch Tài không thu phí cũng không nhận lễ tạ. Anh kiến nghị hai vợ chồng họ mỗi năm đến ngày thanh minh hãy đi ra mộ cúng bái, đốt giấy tiền vàng mã cho bà Hoàng. Đó mới là người mà bọn họ cần nhớ ơn.
Còn về phần Sở Thanh Thanh, sau khi rà soát toàn bộ thân tín bên cạnh mình, kết quả thu về giống y như những gì Văn Trạch Tài đã phán. Điều này khiến cô Sở càng thêm tôn kính Văn đại sư vài phần.
Lần này gặp lại, thái độ của cô ấy đã tin tưởng hơn, không còn tâm lý “thử xem thế nào” như đợt trước nữa.
“Văn đại sư, vốn ban đầu tôi định tính vận hạn năm nay. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi không muốn xem sự nghiệp nữa. Tôi muốn hỏi về nhân duyên. Đại sư, tôi và anh ấy, có duyên phận không?”
Tôi và anh ấy, không cần nêu tên thì mọi người đều biết là ai.
Văn Trạch Tài lấy giấy bút, bảo Sở Thanh Thanh viết xuống một chữ.
Sở Thanh Thanh hạ bút viết ngay chữ “Ái (愛)”.
Văn Trạch Tài nói thẳng: “Chữ này của cô bộ thụ (受) (chịu đựng) thì lớn, ngược lại bộ tâm (心) (con tim) thì rất nhỏ. Cho nên yêu mà nhẫn nhịn quá nhiều cuối cùng chưa chắc có được tình yêu.”
“Tôi hiểu rồi”, Sở Thanh Thanh nhắm chặt mắt, len lén nén tiếng thở dài.
Giữa bọn họ không chỉ tồn tại một Tiếu Nhạc Nhạc, mà còn rất nhiều, rất nhiều người chen chân phá đám.
Cùng ngày hôm ấy, ba người Văn Trạch Tài rời khỏi thủ đô. Tiếu Nhạc Nhạc cũng ra cổng biệt thự chào tạm biệt, nhưng trên mặt nó không hề có một nụ cười, cũng chẳng nói câu nào. Tới tận khi bọn họ lên xe, nó mới giơ tay vẫy vẫy vài cái.
Hôm đầu tiên Văn Trạch Tài tới Tiếu gia, cũng là Tiếu Nhạc Nhạc đứng đón, hôm nay Văn Trạch Tài ra về cũng là Tiếu Nhạc Nhạc đứng chào. Là cùng một người, nhưng thái độ đổi khác hoàn toàn.
Bên cạnh đó, còn một người nữa cũng đã thay đổi, đó là Tiếu Thành Anh.
Hiện anh ấy đang lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vô cùng khó xử và bế tắc. Nhưng rất tiếc, đây là chuyện riêng của gia đình anh ấy nên chẳng ai có thể góp ý hay đưa ra lời khuyên. Tiếu Thành Anh buộc phải tự mình dàn xếp thôi.
Còn đối tượng hạ lời nguyền là ai, đã điều tra ra chưa, Văn Trạch Tài tuyệt nhiên không hỏi tới. Nhiệm vụ của anh đã xong, giờ anh phải nhanh chóng trở về với vợ và các con thôi. Anh nhớ các tình yêu của mình lắm rồi!